Nỗi niềm cô gái bị người yêu bỏ vì ngực nhỏ
Anh xấu hổ khi người đối diện nhìn chằm chằm vào ngực em còn em lại xấu hổ khi ánh mắt anh đầy khao khát trước khuôn ngực nở nang của cô gái khác.
Nội dung bài viết
Nhưng những con người ấy: Bạn của anh, đồng nghiệp của anh thậm chí là cả người thân của anh, sao mà vô tình thế. Sao họ cứ phải cứa vào nỗi tự ti của em, nỗi tự ti vì: "Ngực lép như cá rô đực".
Phải chăng họ chưa trải qua nên không thể hiểu được cảm giác của người khác. Và anh - tình yêu của em đã rời bỏ em một cách nhẹ nhàng, không dấu vết như bong bóng tan vào cơn mưa. Anh nói anh yêu con người em, yêu tính cách em nhưng anh xin lỗi, anh cần nhiều hơn thế!
Anh à, em biết chứ. Mỗi lần chúng mình đi chơi, anh đều khéo nhắc em ăn mặc cẩn thận, đừng để lộ những gì không nên khoe. Anh xấu hổ khi người đối diện "lần tìm" khuôn ngực em còn em lại xấu hổ khi ánh mắt anh đầy khao khát trước khuôn ngực nở nang của cô gái khác. Mà không phải xấu hổ đâu anh, trong em là tổn thương anh ạ!
Rồi khi anh lai em đi chơi phố, anh luôn ngồi xa như thể muốn nhắc nhở em đừng để đồ giả của em làm anh đau lưng. Nhưng e cũng đủ tinh ý nhận ra rằng, anh sẽ là một con người khác khi được đứng bên những cô gái áo thun cổ trễ, những cô nàng váy quây khoe vẻ thanh tân mơn mởn trên thềm ngực.
Mỗi lần như thế, trái tim em như tan vỡ. Em lặng lẽ quay đi cho những giọt nước mắt rơi vào trong tim. Nếu có từ gì đó ghê gớm hơn từ tổn thương thì em sẽ dùng nó để miêu tả tâm trạng em lúc đó.
… Em sẽ thêm yêu khuôn ngực nhỏ nhắn của mình vì rằng nó thật đáng yêu, thật mỏng manh.
Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành và em cũng đọc ở đâu đó rằng "Khóc vì người bỏ rơi mình? Chỉ nên khóc tối đa 1 lần”. Chúng ta gặp nhau là do duyên số. Trân trọng duyên số ấy hay hủy hoại nó là câu chuyện của hai người.
Em tự dặn lòng mình: Đừng vội vàng nhé cô gái!
Em có niềm kiêu hãnh của riêng mình, có lòng tự trọng của riêng mình, cớ sao cứ ngồi bó gối quẩn quanh ở một chỗ. Em tự hào rằng mình chính là kết tinh tuyệt vời của tình yêu bố mẹ. Và dù ngực có nhỏ mấy đi chăng nữa. Dù chỉ quanh năm ngày tháng kết thân với áo sơ mi kín cổng cao tường, áo thun cài cúc đến tận yết hầu thì sẽ có một ngày chính em lại tự tạo ra những kết tinh tuyệt vời như thế nữa.
Em sẽ thêm yêu khuôn ngực nhỏ nhắn của mình vì rằng nó thật đáng yêu, thật mỏng manh. Vì rằng với đôi ngực "chũm cau" ấy, dù có bước vào tuổi 30 đi nữa em tin rằng nhìn em vẫn thật nhẹ nhàng, e ấp như khi còn thiếu nữ. Nó khiến em thoải mái hơn khi mặc đồ và dễ chịu hơn trước những con mắt nhòm ngó đôi khi là thiếu tôn trọng của đám đàn ông. Và rất có thể trong đó có những người như anh.
Ngoài kia, nắng vẫn ấm, trời vẫn xanh và vẫn có một trái tim đang đợi em cùng chung nhịp đập. Khờ dại, chỉ dành cho những ngày trẻ dại... Không dành cho người như em nữa. Bởi em là cô gái ngực nhỏ nhưng tâm hồn rộng lớn và trái tim lúc luôn nồng nàn nhiệt huyết.
Phải chăng họ chưa trải qua nên không thể hiểu được cảm giác của người khác. Và anh - tình yêu của em đã rời bỏ em một cách nhẹ nhàng, không dấu vết như bong bóng tan vào cơn mưa. Anh nói anh yêu con người em, yêu tính cách em nhưng anh xin lỗi, anh cần nhiều hơn thế!
Anh à, em biết chứ. Mỗi lần chúng mình đi chơi, anh đều khéo nhắc em ăn mặc cẩn thận, đừng để lộ những gì không nên khoe. Anh xấu hổ khi người đối diện "lần tìm" khuôn ngực em còn em lại xấu hổ khi ánh mắt anh đầy khao khát trước khuôn ngực nở nang của cô gái khác. Mà không phải xấu hổ đâu anh, trong em là tổn thương anh ạ!
Rồi khi anh lai em đi chơi phố, anh luôn ngồi xa như thể muốn nhắc nhở em đừng để đồ giả của em làm anh đau lưng. Nhưng e cũng đủ tinh ý nhận ra rằng, anh sẽ là một con người khác khi được đứng bên những cô gái áo thun cổ trễ, những cô nàng váy quây khoe vẻ thanh tân mơn mởn trên thềm ngực.
Mỗi lần như thế, trái tim em như tan vỡ. Em lặng lẽ quay đi cho những giọt nước mắt rơi vào trong tim. Nếu có từ gì đó ghê gớm hơn từ tổn thương thì em sẽ dùng nó để miêu tả tâm trạng em lúc đó.
…
Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành và em cũng đọc ở đâu đó rằng "Khóc vì người bỏ rơi mình? Chỉ nên khóc tối đa 1 lần”. Chúng ta gặp nhau là do duyên số. Trân trọng duyên số ấy hay hủy hoại nó là câu chuyện của hai người.
Em tự dặn lòng mình: Đừng vội vàng nhé cô gái!
Em có niềm kiêu hãnh của riêng mình, có lòng tự trọng của riêng mình, cớ sao cứ ngồi bó gối quẩn quanh ở một chỗ. Em tự hào rằng mình chính là kết tinh tuyệt vời của tình yêu bố mẹ. Và dù ngực có nhỏ mấy đi chăng nữa. Dù chỉ quanh năm ngày tháng kết thân với áo sơ mi kín cổng cao tường, áo thun cài cúc đến tận yết hầu thì sẽ có một ngày chính em lại tự tạo ra những kết tinh tuyệt vời như thế nữa.
Em sẽ thêm yêu khuôn ngực nhỏ nhắn của mình vì rằng nó thật đáng yêu, thật mỏng manh. Vì rằng với đôi ngực "chũm cau" ấy, dù có bước vào tuổi 30 đi nữa em tin rằng nhìn em vẫn thật nhẹ nhàng, e ấp như khi còn thiếu nữ. Nó khiến em thoải mái hơn khi mặc đồ và dễ chịu hơn trước những con mắt nhòm ngó đôi khi là thiếu tôn trọng của đám đàn ông. Và rất có thể trong đó có những người như anh.
Ngoài kia, nắng vẫn ấm, trời vẫn xanh và vẫn có một trái tim đang đợi em cùng chung nhịp đập. Khờ dại, chỉ dành cho những ngày trẻ dại... Không dành cho người như em nữa. Bởi em là cô gái ngực nhỏ nhưng tâm hồn rộng lớn và trái tim lúc luôn nồng nàn nhiệt huyết.